DƯỚI ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ MÌNH HỌC ĐƯỢC VỀ CÁCH ĐỂ XÂY DỰNG Ý CHÍ THÉP VÀ BỨT KHỎI GIỚI HẠN BẢN THÂN TỪ DAVID GOGGINS.
David Goggins được mệnh danh là “người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới” (bạn chỉ cần search “the toughest man alive” là sẽ ra tên ông). Ông đã đạt được một số thành tựu đáng kể như:
Là người đầu tiên trong lịch sử quân đội Hoa Kỳ trải qua kỳ huấn luyện của 3 lực lượng khác nhau, bao gồm Navy Seal, Army Ranger, và Air Force Tactical Air Controller Training (các bạn có thể google về 3 lực lượng này nếu tò mò).Từng phá kỷ lục thế giới về số lượng kéo xà với 4030 cái trong vòng 17 giờ.Chạy hơn 51 cuộc đua Ultra Marathon (quãng đường dài hơn một marathon thông thường); trong đó, ông đã hoàn thành Moab 240 (một đường đua có độ dài xấp xỉ 386 km).
Nhiều người khi xem David Goggins thường bảo ông ấy không có tư duy logic.
Lối sống của ông ấy không lành mạnh, cách luyện tập của ông ấy không bền vững, ông ấy đang phí hoài công sức của mình…
Những lời nhận xét đó không phải sai hoàn toàn, nhưng nó không nói lên được sự thật đằng sau nỗ lực của David Goggins.
Tất cả những gì ông ấy làm đều là để kiểm tra xem tinh thần của mình có thể đi xa được đến đâu trong điều kiện khó khăn. Nói cách khác, ông ấy đang thí nghiệm với chính tinh thần của mình.
Càng thử nghiệm với tinh thần của ta, ta càng thấy tiềm năng vô hạn mình có thể đạt đến. Đồng thời ta cũng có thể thấy được nếu không cẩn thận, tâm trí có thể cầm tù ta như thế nào.
Đa số chúng ta sẽ bỏ cuộc ngay khi thấy mầm móng đầu tiên của sự khó khăn. Trong đầu ta sẽ viện ra những lý lẽ nghe có vẻ rất logic như: “Mình đang đi đường dài, không tội gì phải cố sức cả”, cho đến những lý lẽ kém logic hơn như “cuộc sống này đã đủ khó khăn rồi, cần gì phải tự làm khó bản thân nữa”.
Mình đồng ý rằng đôi khi bỏ cuộc là điều cần thiết và nỗ lực quá sức có thể phản tác dụng. Nhưng làm sao ta biết được giới hạn của mình thật sự nằm ở đâu, nếu ta không thử vượt qua nó một lần?
Nếu bạn dừng chạy bộ ngay lúc mệt, tất cả mọi lần bạn chạy, bạn sẽ không biết được mình thực sự có thể chạy đến đâu. Nhiều khi ta cảm thấy mệt, nhưng nếu cố ta vẫn có thể chạy thêm được ít nhất 1km. Trong nhiều trường hợp, với mình, sau đó càng chạy mình càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Nếu bạn bỏ học toán (hoặc thay tên bất kỳ môn học nào bạn cảm thấy khó) khi vừa mới đạt điểm thấp 1-2 lần, bạn sẽ tự gắn nhãn “dốt toán” cả đời cho bản thân. Trong khi đó bạn còn chưa thử tự học (tin mình đi, nhiều hệ thống giáo dục đang đốt cháy niềm đam mê của học sinh chứ không phải khơi dậy chúng), và chưa thử cho mình thời gian để suy nghĩ về nó. Nhiều khi bạn sẽ thấy bạn thông minh hơn mình nghĩ.
Trong cuốn sách Can’t hurt me, David Goggins đã viết: “Khi bạn nghĩ mình không thể tiếp tục được nữa, thực chất bạn chỉ mới chạm được 40% khả năng của mình. Đó chỉ là giới hạn ta tự tạo cho bản thân”.
Thật sự. Không cần cố nhiều, hãy thử chạy thêm 1km khi cảm thấy mệt, đẩy tạ thêm hai cái khi bắt đầu cảm thấy đau cơ, quay lại với một bài toán ngày mai nếu hôm nay bạn không giải được…
Bạn sẽ bất ngờ về sự thay đổi của chính mình.
Trong tập podcast phỏng vấn David Goggins, tiến sĩ Andrew Huberman đã chỉ ra rằng nếu mỗi ngày chúng ta dấn thân vào một hoạt động khiến mình không thoải mái, ta sẽ tạo tác động tích cực lên một vùng não có tên là anterior Mid-cingulate Cortex (aMCC) – liên quan đến sức mạnh ý chí.
Những người có kích thước aMCC càng lớn thì càng có chí kiên gan cao. AMCC có kích thước nhỏ ở những người béo phì, khá lớn ở vận động viên, người sống lâu, và những người xem bản thân là người có thể vượt qua các thử thách khó trong cuộc sống.
Điều đáng chú ý là nếu chúng ta dừng làm những việc chúng ta không thích, và chỉ chăm chăm làm những việc khiến mình thấy thoải mái, aMCC sẽ nhỏ lại.
Hình ảnh aMCC – Đừng nghĩ mình không thể xây dựng ý chí. Nếu bạn không có tổn thương về não bộ, bạn có không chỉ một, mà hai bộ phận này.
Nói cách khác, ý chí là thứ chúng ta phải xây dựng mỗi ngày. Bằng cách làm những việc mà chúng ta không muốn làm.
Nghĩ sâu hơn một chút, khi nào ta trở thành một người có kỷ luật?
Nếu ta chỉ có thể tập gym khi có nhạc, chỉ có thể học bài ở quán cà phê, chỉ có thể dọn nhà khi bố mẹ sắp tới, liệu ta có thể duy trì hành động của mình trong bao lâu?
Kỷ luật chỉ được xây dựng khi ta biết mình không muốn làm, ta biết mình muốn trì hoãn, nhưng ta vẫn làm. Ngày qua ngày.
Một sự thật đau lòng là kể cả khi ta đã làm một việc ta cho là khó, sau khi thấy tự hào về bản thân; nếu ta không quay lại làm nó một lần nữa mà dành cả đời để kể rằng mình đã làm nó, ta sẽ mất đi thứ can đảm mà ta từng có.
Nếu bạn sợ nước, bạn nhảy xuống nước một lần, chúc mừng bạn, bây giờ bạn có thể về kể với bố mẹ. Nhưng nếu bạn không dám nhảy xuống nước lần thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5… Nỗi sợ nước của bạn sẽ không biến mất (đây là điều đã xảy ra với mình, phải đến đầu năm nhất đại học mình mới thực sự biết bơi).
Nếu bạn từng học giỏi môn toán, nếu hồi xưa bạn từng rất chăm học, nếu hồi xưa bạn từng có 6 múi, nếu hồi xưa bạn từng yêu người xinh nhất trường… Chúc mừng bạn, chúc mừng bạn, chúc mừng bạn.
Bây giờ thì sao?
Xây dựng ý chí đòi hỏi chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thử thách mỗi ngày, liên tục. Không có tấm bằng kéo dài mãi mãi cho sự bền bỉ.
Đó là lý do mặc dù hiện tại David Goggins đã là triệu phú và không cần phải làm việc để kiếm tiền, ông ấy vẫn tự thử thách bản thân, đi làm những công việc cực nhọc và lương thấp như Paramedics, hay là SmokeJumper (người nhảy dù để dập những đám cháy khó tiếp cận)
Thật sự, ý chí và kỷ luật cũng là một dạng cơ bắp. Nếu ta chăm tập đều đặn, nó sẽ to dần lên và đến một lúc nó sẽ đạt được kích cỡ ta mong muốn. Nhưng nếu ta không tập nữa, mà nghỉ 1 ngày, 2 ngày, 1 tháng, 2 tháng, nó sẽ nhỏ lại. Đến khoảng sau 1 năm, ta sẽ không thể nào nhận ra thành quả của mình lúc trước.
Dưới đây là những gì mình học được về cách để xây dựng ý chí thép và bứt khỏi giới hạn bản thân từ David Goggins.
David Goggins được mệnh danh là “người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới” (bạn chỉ cần search “the toughest man alive” là sẽ ra tên ông). Ông đã đạt được một số thành tựu đáng kể như:
Là người đầu tiên trong lịch sử quân đội Hoa Kỳ trải qua kỳ huấn luyện của 3 lực lượng khác nhau, bao gồm Navy Seal, Army Ranger, và Air Force Tactical Air Controller Training (các bạn có thể google về 3 lực lượng này nếu tò mò).Từng phá kỷ lục thế giới về số lượng kéo xà với 4030 cái trong vòng 17 giờ.Chạy hơn 51 cuộc đua Ultra Marathon (quãng đường dài hơn một marathon thông thường); trong đó, ông đã hoàn thành Moab 240 (một đường đua có độ dài xấp xỉ 386 km).
Ngoài những thành tích về thể thao, David còn là tác giả của hai cuốn sách bán chạy với hơn 6 triệu bản được bán ra, là Can’t Hurt Me và Never Finished. Ông còn là một Paramedic (người hỗ trợ Bác sĩ , đặc biệt trong các tình huống khẩn cấp), hiện đang hành nghề ở Canada.
Câu chuyện của ông đã truyền động lực cho hàng triệu người trên thế giới (trong đó có mình) bước ra khỏi vùng an toàn và bứt phá giới hạn của bản thân.
Sau khi xem tập podcast phỏng vấn David Goggins trên Huberman Lab Podcast (1), mình đã bị thu hút bởi tư duy và câu chuyện của David Goggins. Sau đó, mình đã xem thêm 4 tập podcast khác, và đọc hết hai cuốn sách của ông là Can’t Hurt Me và Never Finished. Dưới đây là một số bài học mình rút ra sau quá trình tìm hiểu về ông.
Nhiều khi, ta cứ nghĩ động lực phải đến từ điều gì đó “tích cực”. Bài nhạc hay, phần thưởng xứng đáng, đồng đội cùng chí hướng… Tất cả những thứ đó đều tuyệt vời, nhưng không phải ai cũng may mắn có được chúng.
Trong tập podcast với Andrew Huberman (1), David Goggins chia sẻ rằng trong ông ấy có rất nhiều sự giận dữ. David dùng từ “haunted” (bị nguyền rủa) để chỉ điều đã thúc đẩy mình về phía trước.
Gần như rất ít điều tích cực xảy ra trong quá trình trưởng thành của David. Từ nhỏ, ông bị bố bạo hành, bị bạn bè phân biệt sắc tộc, đến trường thì không tiếp thu nổi kiến thức vì bị khuyết tật học tập và vì ngại phát biểu trên lớp. Đến năm 24 tuổi, ông nặng 134 kg, làm công việc diệt gián cho các nhà hàng vào buổi đêm. Sự tích cực ở đâu ra trong cuộc sống đó?
Để vượt qua nghịch cảnh, ông không thể nào chờ nguồn cảm hứng bất chợt, một người phù hợp đến cứu mình một cách thần kỳ. Ông đã phải tự học cách biến những điều tiêu cực mình đang trải qua trở thành động lực.
Điều đầu tiên ông ấy làm là ngừng đổ lỗi cho hoàn cảnh. Ông ấy có mọi lý do trên thế giới để than trách về cuộc sống của mình. Ông có thể viện hàng nghìn lý do để giải thích tại sao 24 tuổi mình vẫn thừa cân và thất nghiệp. Nhưng ông ấy chọn không làm vậy.
Điều ông ấy làm là chấp nhận mình cần phải nỗ lực gấp đôi gấp ba lần, chỉ để có được cuộc sống như một người bình thường. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ là lý do ngăn cản ông ngừng nỗ lực. Ngược lại, nó còn trở thành động lực để ông phá bỏ giới hạn của bản thân, và phá hủy luôn ý kiến trái chiều từ người khác.
Trong cuốn sách “Can’t Hurt me”, David kể rằng trong quá trình huấn luyện để trở thành Navy Seal, ông bị các người hướng dẫn hành hạ rất gay gắt. Nhưng thay vì chấp nhận để họ trên cơ mình, ông quyết định khiến họ phải tự vấn lại bản thân (take their soul) bằng cách tập luyện vượt trên cả những gì họ có thể tưởng tượng.
Ông vẫn luôn cười trong tất cả các hình phạt thể chất khi huấn luyện. Khi người khác ngủ, ông vẫn thức để luyện tập thêm. Đến nỗi sau này những người hướng dẫn còn không thèm phạt ông vì thấy ông đang “quá tận hưởng nó”.
David không nhìn sự hành hạ từ quá trình huấn luyện Navy Seal là nghịch cảnh, ông xem nó như cơ hội để kiểm tra bản thân mình chịu khổ được đến đâu. Và ông cũng nhân dịp đó dạy cho những người hướng dẫn của mình bài học tinh thần.
Ngoài ra, khi đối mặt với các bình luận tiêu cực trên mạng xã hội, thay vì để chúng nhấn chìm mình, David ghi âm lại bản thân đọc tất cả những bình luận tiêu cực đó (3). Mỗi khi ông cảm thấy thiếu động lực, ông sẽ bật đoạn ghi âm đó lên để nhắc nhở bản thân rằng mình không thể để những người này hả hê được.
Mình cũng đang học cách để biến những suy nghĩ tiêu cực thành động lực.
Mỗi lúc mình đang làm việc gì mà cảm thấy nản và muốn bỏ cuộc, mình thường tự nhắc bản thân rằng, bởi những gì mình đang làm khó và tẻ nhạt, nên không ai muốn làm. Đó chính là điều khiến mình khác biệt.
Mỗi khi mình cảm thấy tủi thân vì bản thân không sinh ra ở vạch đích (dù mình thừa nhận mình may mắn hơn rất nhiều người khác), mình sẽ nhắn với bản thân rằng:
“Mày có hai lựa chọn, một là ngồi đó kêu ca và không làm gì cả, hai là cố gắng gấp đôi và trở thành phiên bản tốt hơn của chính mày. Nếu mày thất bại mày vẫn sẽ có câu chuyện để kể. Hoặc ít nhất đỡ thất bại hơn mày lúc bắt đầu.”
Nhiều người khi xem David Goggins thường bảo ông ấy không có tư duy logic.
Lối sống của ông ấy không lành mạnh, cách luyện tập của ông ấy không bền vững, ông ấy đang phí hoài công sức của mình…
Những lời nhận xét đó không phải sai hoàn toàn, nhưng nó không nói lên được sự thật đằng sau nỗ lực của David Goggins.
Tất cả những gì ông ấy làm đều là để kiểm tra xem tinh thần của mình có thể đi xa được đến đâu trong điều kiện khó khăn. Nói cách khác, ông ấy đang thí nghiệm với chính tinh thần của mình.
Càng thử nghiệm với tinh thần của ta, ta càng thấy tiềm năng vô hạn mình có thể đạt đến. Đồng thời ta cũng có thể thấy được nếu không cẩn thận, tâm trí có thể cầm tù ta như thế nào.
Đa số chúng ta sẽ bỏ cuộc ngay khi thấy mầm móng đầu tiên của sự khó khăn. Trong đầu ta sẽ viện ra những lý lẽ nghe có vẻ rất logic như: “Mình đang đi đường dài, không tội gì phải cố sức cả”, cho đến những lý lẽ kém logic hơn như “cuộc sống này đã đủ khó khăn rồi, cần gì phải tự làm khó bản thân nữa”.
Mình đồng ý rằng đôi khi bỏ cuộc là điều cần thiết và nỗ lực quá sức có thể phản tác dụng. Nhưng làm sao ta biết được giới hạn của mình thật sự nằm ở đâu, nếu ta không thử vượt qua nó một lần?
Nếu bạn dừng chạy bộ ngay lúc mệt, tất cả mọi lần bạn chạy, bạn sẽ không biết được mình thực sự có thể chạy đến đâu. Nhiều khi ta cảm thấy mệt, nhưng nếu cố ta vẫn có thể chạy thêm được ít nhất 1km. Trong nhiều trường hợp, với mình, sau đó càng chạy mình càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Nếu bạn bỏ học toán (hoặc thay tên bất kỳ môn học nào bạn cảm thấy khó) khi vừa mới đạt điểm thấp 1-2 lần, bạn sẽ tự gắn nhãn “dốt toán” cả đời cho bản thân. Trong khi đó bạn còn chưa thử tự học (tin mình đi, nhiều hệ thống giáo dục đang đốt cháy niềm đam mê của học sinh chứ không phải khơi dậy chúng), và chưa thử cho mình thời gian để suy nghĩ về nó. Nhiều khi bạn sẽ thấy bạn thông minh hơn mình nghĩ.
Trong cuốn sách Can’t hurt me, David Goggins đã viết: “Khi bạn nghĩ mình không thể tiếp tục được nữa, thực chất bạn chỉ mới chạm được 40% khả năng của mình. Đó chỉ là giới hạn ta tự tạo cho bản thân”.
Thật sự. Không cần cố nhiều, hãy thử chạy thêm 1km khi cảm thấy mệt, đẩy tạ thêm hai cái khi bắt đầu cảm thấy đau cơ, quay lại với một bài toán ngày mai nếu hôm nay bạn không giải được…
Bạn sẽ bất ngờ về sự thay đổi của chính mình.
Trong tập podcast phỏng vấn David Goggins, tiến sĩ Andrew Huberman đã chỉ ra rằng nếu mỗi ngày chúng ta dấn thân vào một hoạt động khiến mình không thoải mái, ta sẽ tạo tác động tích cực lên một vùng não có tên là anterior Mid-cingulate Cortex (aMCC) – liên quan đến sức mạnh ý chí.
Những người có kích thước aMCC càng lớn thì càng có chí kiên gan cao. AMCC có kích thước nhỏ ở những người béo phì, khá lớn ở vận động viên, người sống lâu, và những người xem bản thân là người có thể vượt qua các thử thách khó trong cuộc sống.
Điều đáng chú ý là nếu chúng ta dừng làm những việc chúng ta không thích, và chỉ chăm chăm làm những việc khiến mình thấy thoải mái, aMCC sẽ nhỏ lại.
Hình ảnh aMCC – Đừng nghĩ mình không thể xây dựng ý chí. Nếu bạn không có tổn thương về não bộ, bạn có không chỉ một, mà hai bộ phận này.
Nói cách khác, ý chí là thứ chúng ta phải xây dựng mỗi ngày. Bằng cách làm những việc mà chúng ta không muốn làm.
Nghĩ sâu hơn một chút, khi nào ta trở thành một người có kỷ luật?
Nếu ta chỉ có thể tập gym khi có nhạc, chỉ có thể học bài ở quán cà phê, chỉ có thể dọn nhà khi bố mẹ sắp tới, liệu ta có thể duy trì hành động của mình trong bao lâu?
Kỷ luật chỉ được xây dựng khi ta biết mình không muốn làm, ta biết mình muốn trì hoãn, nhưng ta vẫn làm. Ngày qua ngày.
Một sự thật đau lòng là kể cả khi ta đã làm một việc ta cho là khó, sau khi thấy tự hào về bản thân; nếu ta không quay lại làm nó một lần nữa mà dành cả đời để kể rằng mình đã làm nó, ta sẽ mất đi thứ can đảm mà ta từng có.
Nếu bạn sợ nước, bạn nhảy xuống nước một lần, chúc mừng bạn, bây giờ bạn có thể về kể với bố mẹ. Nhưng nếu bạn không dám nhảy xuống nước lần thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5… Nỗi sợ nước của bạn sẽ không biến mất (đây là điều đã xảy ra với mình, phải đến đầu năm nhất đại học mình mới thực sự biết bơi).
Nếu bạn từng học giỏi môn toán, nếu hồi xưa bạn từng rất chăm học, nếu hồi xưa bạn từng có 6 múi, nếu hồi xưa bạn từng yêu người xinh nhất trường… Chúc mừng bạn, chúc mừng bạn, chúc mừng bạn.
Xây dựng ý chí đòi hỏi chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thử thách mỗi ngày, liên tục. Không có tấm bằng kéo dài mãi mãi cho sự bền bỉ.
Đó là lý do mặc dù hiện tại David Goggins đã là triệu phú và không cần phải làm việc để kiếm tiền, ông ấy vẫn tự thử thách bản thân, đi làm những công việc cực nhọc và lương thấp như Paramedics, hay là SmokeJumper (người nhảy dù để dập những đám cháy khó tiếp cận)
Thật sự, ý chí và kỷ luật cũng là một dạng cơ bắp. Nếu ta chăm tập đều đặn, nó sẽ to dần lên và đến một lúc nó sẽ đạt được kích cỡ ta mong muốn. Nhưng nếu ta không tập nữa, mà nghỉ 1 ngày, 2 ngày, 1 tháng, 2 tháng, nó sẽ nhỏ lại. Đến khoảng sau 1 năm, ta sẽ không thể nào nhận ra thành quả của mình lúc trước.
Để bắt đầu hành trình thay đổi bản thân, ta cần phải chấp nhận sự thật. Sự thật về thế giới, và sự thật về bản thân ta.
Sự thật rằng ta không thể thay đổi những gì ta được sinh ra cùng. Ta không xinh đẹp bằng người khác, ta không thông minh, ta rất dễ bị béo phì, bố mẹ không tốt với ta…
Sự thật rằng ta không tốt như mình tưởng, rằng ta cũng chỉ là một người lười nhác, rằng ta thường nói dối với người khác và chính bản thân mình, rằng ta là người tự cao, tự luyến, có xu hướng ghen tị với người khác … Tất cả tính từ trên rất nhiều người có (bao gồm cả mình), nhưng không ai dám thừa nhận.
Thế nên ta không bao giờ thay đổi.
Đừng tự bọc đường bản thân, nghe những lời nhắn như “bạn đã hoàn hảo rồi”, rồi thẩm du tinh thần. Mình thà ghét bản thân mà thay đổi, còn hơn yêu bản thân mà dậm chân tại chỗ.
Đó chính xác là tư duy đã đưa David Goggin ra khỏi vùng tối của cuộc đời, và cũng đưa mình ra khỏi giai đoạn khủng hoảng tuổi mới lớn
Mình bắt đầu tập luyện và có body tạm ổn như hiện tại không phải vì mình tự bảo hãy yêu thương bản thân mình hơn, mà vì mình thừa nhận rằng bản thân đang còn yếu, không nhấc nổi cục tạ 10 cân, và mình muốn cải thiện. Nếu thời còn yếu và hơi mập mình “nhẹ nhàng” với bản thân hơn, khả năng cao mình sẽ uống C2 và ăn kem mỗi lúc khát, và ngừng chạy sau khoảng 30 giây.
Mình thoát tình trạng sợ toán (mới thoát sợ toán thôi chứ vẫn cần cố gắng nhiều), không phải bằng cách đánh lừa bản thân rằng não bộ mình không phải sinh ra để học toán, mà bằng cách đối diện với những con số và tìm cách học nó ngày qua ngày.
Mình từ một đứa trẻ nói cà lăm, luôn lủi thủi một mình trong lớp, trở thành một người hai lần làm diễn giả TEDx, hai lần tổ chức workshop ở ĐSQ Mỹ, và kha khá lần tổ chức các workshop nhỏ về học tập, không phải bằng cách chấp nhận điểm yếu của bản thân. Mà qua nỗ lực tập đi tập lại hàng chục lần trước mỗi bài nói, và dám bước ra khỏi vùng an toàn vì tin mình có câu chuyện giá trị để kể.
Nếu có một điều mình tự hào nhất về bản thân, đó không phải là những bài viết viral, không phải là những job xịn, không phải những lần đứng trên sân khấu, mà là việc mình luôn cố gắng tốt hơn 5% mỗi ngày (1% với mình quá ít =)).
Song, để cải thiện bản thân, ta cần phải nhìn thẳng vào tâm trí và thừa nhận: “tôi chưa hoàn hảo, tôi còn quá nhiều điểm cần cải thiện, nhưng tôi chấp nhận và sẵn sàng thay đổi”.
Mình nghĩ thế hệ chúng ta, không hẳn chỉ là Gen Z đổ đi mà tất cả những người sống trong thời đại này, đang đối mặt với một đại dịch.
Đó là đại dịch của sự thoải mái.
Chúng ta có đầy đủ tiện nghi hơn bao giờ hết. Số người ch;ết vì thừa cân trên thế giới còn nhiều hơn số người ch;ết đói. Bất kỳ điều gì trong cuộc sống, từ di chuyển, tiếp thu kiến thức (học bằng AI là chủ đề khác mình rất muốn bàn sâu), cho đến đi hẹn hò đều có công nghệ để chúng ta đơn giản hóa quá trình.
Mình không phủ nhận lợi ích của những công cụ đó, nhưng chúng cũng làm cho ta ngày càng mất đi ý chí muốn vượt ra khỏi vùng thoải mái của bản thân. Hay nói theo ngôn ngữ của Andrew Huberman, aMCC của chúng ta bị bé đi.
Số người mắc bệnh lý về tâm thần cao hơn bao giờ hết. Rất nhiều người không cảm thấy cuộc sống của mình có bất kỳ ý nghĩa nào, và họ tìm đến những chất kích thích hay thú vui cực đoan như một giải pháp.
Điều họ không nhận ra, là tất cả những giải pháp đó chỉ tăng Dopamine tạm thời.
Cách duy nhất, theo mình biết, để thoát ra khỏi hố đen của sự tiêu cực và tìm thấy sự thỏa mãn, là liên tục làm điều khó, liên tục vượt ra khỏi giới hạn của bản thân.
Qua việc thử thách bản thân, chúng ta sẽ tìm thấy một sự hài lòng không một chất kích thích nào mang lại được. Sự hài lòng đó đến từ sự tự hào vì ta làm được những điều khó, sự tự tin khi ta biết mình làm được những điều khó, và một ý chí vững bền do làm điều khó mang lại.
Be curious and Stay hard,
Đọc tiếp bài viết của tác giả Minh Triết tại https://spiderum.com/bai-dang/Minh-hoc-duoc-gi-sau-1121-phut-tim-hieu-ve-nguoi-dan-ong-manh-me-nhat-the-gioi-7ZhgSiZhpFOi
Leave a Reply