SỰ THẬT VỀ ĐẠO PHẬT (PHẦN 2)

Lưu ý: Bài viết này nói ra 1 sự thật mà tôi chắc chắn sẽ phá vỡ toàn bộ thế giới quan trước đây của các bạn và gây sốc. Cân nhắc thật kỹ trước khi bắt đầu.
Link phần 1:
https://www.facebook.com/share/p/15XK1VHFYf/?mibextid=wwXIfr
Ngoài việc kế thừa rất nhiều nền tảng tư duy từ Hindu giáo (Ấn Giáo), triết lý Phật giáo nhấn mạnh vào việc TỪ BỎ tất cả. Bạn phải buông bỏ hết mọi thứ, mọi dục vọng mọi ham muốn mọi ràng buộc vào “kiếp sống” hiện tại để bước vào đời sống tu hành với mục tiêu thoát khỏi “meta” có tên là Luân Hồi.
Và dù không nói rõ ra, nhưng theo đó, các mối quan hệ người – người trong cuộc sống cũng được Phật giáo coi là một dạng ham muốn: ham muốn ràng buộc và ảnh hưởng với người khác. Một trong số những sự ràng buộc cơ bản đó, mà đạo Phật nguyên thủy không hề có trong thế giới quan, chính là Đạo Hiếu.
Các bạn không nghe nhầm đâu, vì:
__________________________
Đạo Phật nguyên thuỷ không đề cập và nhấn mạnh nhiều đến chữ “Hiếu”.
__________________________
Con cái vào chùa tu gọi cha mẹ bằng “thí chủ”. Cha mẹ xuống tóc vào chùa xưng “bần tăng, tiểu tăng” với con, không gọi “cha-con”. Quan hệ gia đình hầu như biến mất khi một ai đó chính thức xuất gia.
Khi lan truyền sang Á Đông, tôn giáo này gặp phải một thế lực cực kỳ mạnh mẽ khác, vừa là hệ thống tôn giáo xen lẫn chính trị, vừa có kinh văn đồ sộ và nhân lực hùng hậu. Đó là Khổng Giáo.
Một trong những “đòn hiểm” mà các Nho sĩ dùng để tấn công vào Phật giáo chính là chữ “Hiếu”. Mặc dù không được đề cao hay nhấn mạnh và đề cập nhiều ở Phật giáo, nhưng chữ Hiếu lại là đề cương cơ bản quan trọng trong thế giới quan Khổng Giáo.
Khổng giáo nhấn mạnh đến lòng hiếu thảo đối với cha mẹ cũng như lòng trung thành đối với Hoàng đế vì Hoàng đế được xem như là “cha mẹ của dân”. Ngoài ra theo quan niệm của Khổng giáo, thân thể, da tóc của con người là của cha mẹ cho, cho nên muốn thành người con có hiếu, trước tiên phải giữ gìn hoàn hảo tất cả những gì cha mẹ đã ban tặng cho mình, không để chúng bị tổn hại. Học trò của Khổng Tử là Tằng Tử trước lúc chết còn bảo học trò kiểm tra tay chân mình xem có còn lành lặn hay không, chính là biểu hiện của đạo hiếu.
Trong khi đó, đời sống tu hành của Phật giáo lại đi ngược lại với các nguyên tắc này. Theo Nho gia, việc giữ gìn thân thể, da tóc bản thân mình, thực ra mới chỉ là khởi đầu của chữ “hiếu”. Việc Sa-môn cắt tóc, hủy hoại thân thể mình rõ ràng cũng chỉ là khởi đầu của chữ “bất hiếu”, còn hậu quả trực tiếp của việc xuất gia chính là “vô hậu”, tức không có con cái nối dõi, theo đó mới là điều “bất hiếu” lớn nhất.
Để tồn tại được trước những lời công kích này, từ thế kỷ thứ 6 các Phật tử Trung Quốc (Phật giáo được truyền vào theo ngả Trung Quốc được gọi là phái Bắc Tông) nhận ra rằng họ phải biến tấu lòng hiếu thảo trở thành một trong những giá trị cốt lõi của Phật giáo. Một câu chuyện rất nổi tiếng là Mục Kiều Liên cứu mẹ, một câu chuyện có tính chất “tuyên truyền” rất cao thâm để đưa Phật giáo thích nghi với Trung Nguyên.
Theo đó, Mục Kiều Liên đã tu luyện được nhiều phép thần thông quảng đại. Mẹ ông ta khi sống làm nhiều việc ác nên xoay vòng luân hồi bị vào kiếp Ngạ Quỷ. Mục Kiều Liên dùng mắt thần và biết được. Ông hỏi Phật tổ về cách cứu mẹ. Phật chỉ rằng:
“Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để vận động chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó.”
Theo lời Phật, mẹ ông được giải thoát. Bằng cách này, các Phật tử Trung Hoa cố gắng chứng minh rằng hiếu thảo cũng có nghĩa là chăm sóc cha mẹ ở kiếp sau chứ không chỉ ở kiếp này và điều ấy được thể hiện bằng cách vô chùa để cúng lễ Phật. Đó cũng là nguồn gốc của ngày lễ Vu Lan – ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ của kiếp này, kiếp sau và cả kiếp trước.
Câu chuyện này được nhắc đi lại nhiều lần và trở thành phổ biến. Với Như Lai, chúng sinh đều bình đẳng và không hề có kim bài miễn “luân hồi”. Làm nhiều việc ác thì vào kiếp Ngạ Quỷ. Phái Bắc Tông đã “chế biến” ra một Như Lai hoàn toàn khác: thiên vị, phá luật và không tôn trọng chính điều mình theo đuổi. Một đồ đệ của Như Lai, vì cứu mẹ mình, mà nhờ sức của anh em đồng môn và “kệ” mẹ của những người khác —> đó không phải là kiểu cách làm việc của Như Lai và thế giới quan của Phật nguyên thuỷ.
(Còn nữa…..)


Posted

in

by

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *