Bản thân Phật không có điều gì về vật chất để “ban” cho các đồ đệ. Ông Phật đơn giản là một người cực kỳ “từng trải” hơn bất kỳ con người nào từng tồn tại trên thế giới. Quá trình “từng trải” và rèn luyện đó diễn ra rất phức tạp mà lý thuyết đạo Phật gọi là “tu”.
Điều mà số đông thường gọi là “tu” thật ra ám chỉ đến những trải nghiệm nhân tình thế thái và một óc suy niệm lớn về vị trí, vai trò và nhận thức của cái tôi đối với thế giới khách quan đi kèm với những thực hành dựa trên điều đó.
Vì vậy, tôi khái quát như sau:
1)Phật là một người đã đạt được đến khả năng nhận thức “siêu đẳng” và tự “chữa lành” được cho bản thân —> tạo được thương hiệu cá nhân và sản phẩm chất lượng cao: lý luận cuộc sống và sự “chữa lành” mà người ta gọi là thoát khổ.
2)Sau đó, ông “hành nghề” tư vấn chữa lành theo kiểu làm vì đam mê, nhận khách PT ngẫu hứng: ông đi khắp nơi để “làm PT chữa lành” và nhận thù lao tuỳ tâm, khách cho gì ông nhận nấy (làm vì đam mê điển hình).
3)Ông có thu nhận người “học nghề” là các đồ đệ. Ông và “đội ngũ” của mình đi hành nghề tham vấn chữa lành.
4)Tất nhiên, cứ làm khách lẻ, làm “PT” như vậy thì khó mà có thể “mở rộng thị trường”. Vậy nên khi ông mất, các đồ đệ của ông lập ra một hình thức cơ sở tham vấn chữa lành mới với nhiều chi nhánh để ai ai cũng có thể đến xin lời khuyên, tư vấn,….Cơ sở đó có tên là CHÙA.
5)”Thị trường” tham vấn và chữa lành hoạt động hiệu quả nên được số đông “khách hàng” ủng hộ. Sự ủng hộ đến từ nhiều “thế lực” khác nữa. Dần dần, đạo Phật có ngày nay (ở Việt Nam, Trung Quốc,…)
Như tôi đã nói ở trên, Chùa là nơi đến để tìm sự tư vấn và “chữa lành”, không phải là nơi đến để “chuyển khoản” cho ông Phật với hy vọng xin xỏ bất cứ dịch vụ khác.
Chùa là trung tâm sức khoẻ tâm lý, không phải “máy bán hàng tự động”.
MỘT CÁCH HIỂU ĐƠN GIẢN VỀ HỆ THỐNG ĐẠO PHẬT.
by
Tags:
Leave a Reply