múc thêm

Thế giới luôn khuyến khích bạn múc thêm. Thêm trải nghiệm, thêm tiền, thêm mối quan hệ, thêm mục tiêu. Nhưng càng múc thêm, bạn càng thấy lòng mình lỏng ra – thứ gì cũng có, mà không thứ nào thật sự giữ được lâu.
Bạn ăn một bữa buffet no căng, rồi ra về với cảm giác trống rỗng hơn cả một nắm cơm nhỏ mang từ nhà đi làm. Một ngày nào đó, khi bạn thấy mình chạm vào mọi thứ mà không có gì đọng lại, bạn sẽ hiểu: không phải thứ gì nhiều hơn cũng là tốt hơn.
Tôi từng như thế. Tưởng rằng mình cần nhiều thứ để đủ. Cho đến một lần, tôi ngồi trên tàu điện ở Tokyo, ăn một nắm onigiri mua vội ở cửa hàng tiện lợi. Một khối gọn gàng: bên ngoài là rong biển mỏng, bên trong là cơm nắm chắc tay, nhân cá hồi mằn mặn ở giữa.
Nó nhỏ thôi. Nhưng ấm. Đủ để no bụng. Đủ để tiếp tục. Đủ để không bị phân tâm giữa những chuyển tàu.
Tôi chợt nhận ra: thế giới được thiết kế để làm bạn phân tâm. Từ bảng quảng cáo ngoài phố đến hàng ngàn lựa chọn trên một app giao đồ ăn. Còn tự do lại bắt đầu khi bạn biết tự thiết kế lại cuộc sống như một nắm cơm – gọn, rõ, và đủ.
Naval Ravikant từng nói: ba điều lớn nhất đời người là sự giàu có, sức khoẻ và hạnh phúc. Chúng ta đuổi theo chúng như ba mục tiêu tách biệt. Nhưng trên thực tế, tất cả đều bắt nguồn từ cùng một thứ: sự rõ ràng.
Sự rõ ràng không đến từ việc có thêm. Nó đến từ việc bớt đi. Giống như một nắm cơm. Bạn không thể ôm cả nồi. Bạn chỉ có thể chọn vừa đủ, nắm chặt, và giữ trong tay.
Thứ không gọn lại được, thì không phải của bạn. Thứ không mang theo được, thì không cần thiết. Thứ không giúp bạn tiếp tục đi tiếp, thì chỉ là gánh nặng.
Chúng ta sống trong một thời đại quá nhiều món ăn – cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng có khi, cái bạn cần chỉ là một onigiri – thứ giúp bạn thấy đủ, mà không bị rối loạn. Và có khi, cái bạn cần trong đời cũng chỉ là một phiên bản gọn lại của chính mình – không phô trương, không lòe loẹt, nhưng biết rõ mình đang nắm cái gì, và vì sao.
Không ai no vì đứng nhìn bàn tiệc. Bạn chỉ thật sự sống, khi biết gói gọn cuộc đời mình lại trong một điều nhỏ – và nắm lấy nó bằng cả bàn tay.


Posted

in

by

Tags:

Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *