Câu này thay chữ “kiếm” với cụm “lợi thế trời cho” thấy cũng khá hay và nhiều ý nghĩa. Thực ra thì định ghi “lợi thế” thôi, cơ mà thêm chữ “trời cho” vì cá nhân tôi thấy đa phần người có lợi thế hay nghĩ là do tự thân gầy hay do bản thân giỏi giang, cơ mà nhìn sâu thì đa phần là “trời cho” – được ban tặng – gifted.
Nếu bạn đang sống cảm thấy đời vui vẻ rạng rỡ hạnh phúc thì hãy dừng lại khoảng 2 tiếng (2s ngắn quá, chẳng kịp suy nghĩ thấu đáo gì đâu, 2 ngày 2 tháng 2 năm thì lại càng tốt hơn, hehe, có những thứ tính bằng năm mới ngẫm ra được) để nghĩ xem mình đang ổn thế là nhờ lợi thế được tặng – thanh kiếm nào.
Nếu nghĩ được rồi thì hãy tưởng tượng việc mình phải sống khi mất cái lợi thế đó rồi lên phương cách chuẩn bị làm sao.
Vì sao nên làm thế, đơn giản vì tôi thấy tôi và đa phần chúng ta là những sinh vật khá vô tri – kém nhận thức – ignorance với việc nghĩ rằng lợi thế đó sẽ theo chúng ta mãi mãi.
Cơ mà không. Cũng như kiếm, lợi thế mà không biết xài, bảo dưỡng, thì sẽ cùn, hết dùng được, hoặc tệ hơn là gây hại cho chúng ta và những người quanh ta.
Cá nhân tôi đã thấy nhiều người ngu phá hoại rồi, nhưng độ thiệt hại mà người ngu + có lợi thế tạo ra thì luôn áp đảo, hoành tráng, và có sức tàn phá khủng khiếp đối với người chỉ bị ngu.
Có kiếm – lợi thế mà ngon lành dài về sau thì phải biết dùng kiếm + có bao kiếm. Cách dùng kiếm tôi nghĩ là “tuệ”, bao kiếm tôi nghĩ là “đức”. Đủ combo kiếm – lợi thế, tuệ – cách dùng, bao kiếm – đức thì tà tà tạo công đức rồi sống đời viên mãn. Còn thiếu mảng nào thì sẽ dẹo theo mảng đó.
Với thêm cái là biết rằng có rủi ro và có phương sách cho rủi ro đó thì chấn thương từ rủi ro hoặc xác xuất gặp rủi ro sẽ giảm đáng kể.
Rồi thêm cái là trời cho được thì trời lấy được. Đặc biệt nếu ta vô tri không biết quý trọng gìn giữ bảo tồn bảo trì. Mà mấy cái tính này tôi thấy không có vài người sở hữu. Haahaha.
If you know you would get fucked, then you would less likely to get fucked.
–
Vô kiếm thắng hữu kiếm
Đoạn này chém sảng chứ chưa tới. Cơ mà cứ chém.
Lại thay chữ kiếm bằng chữ lợi thế.
“Không có lợi thế” nhưng vẫn thắng “có lợi thế”.
Đơn giản là vì không còn phụ thuộc vào kiếm – lợi thế, vì không còn cần – phụ thuộc vào lợi thế nên tự bản thân không còn xem đó là lợi thế.
Kim Dung có nói tới đoạn vô kiếm này khá hay:
Dương Quá nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thấy dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ:
“Cương mãnh sắc bén, không gì ngăn nổi,
Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng.”
Nhìn lại thanh kiếm, thấy dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là kiếm sắc. Chàng đặt thanh kiếm ấy xuống chỗ cũ, cầm phiến đá lên, thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chữ nhỏ:
“Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi,
Lỡ đả thương nghĩa sĩ, hối hận nhiều, vứt xuống vực.”
Dương Quá nghĩ: “Chỗ này thiếu một thanh kiếm, thì ra đã bị lão tiền bối ném xuống vực, không hiểu đã lỡ tay đả thương nghĩa sĩ như thế nào, chuyện đó chắc là vĩnh viễn không ai biết được”. Chàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì “keng” một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác chàng giật mình.
Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, chuôi kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất như cương đao, đại kích. Dương Quá lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống.
Chàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, cầm lấy vật nặng bảy tám chục cân cũng không đáng để tâm. Chàng thấy hai lưỡi kiếm đều cùn, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng: “Thanh kiếm đã nặng, sao có thể sử dụng linh hoạt được, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, dường như giống với kiếm không lưỡi không mũi của phái Cổ Mộ ta!” Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:
“Trọng kiếm vô phong, không hề gia công.
Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ.”
Dương Quá lẩm bẩm tám chữ “Trọng kiếm vô phong, không hề gia công”, tựa hồ đã hiểu ra, nhưng nghĩ kiếm thuật trên thế gian, bất kể các môn phái biến hóa như thế nào, trước hết cũng phải coi trọng việc sử dụng nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Ngọc nữ kiếm pháp của phái Cổ Mộ đặc biệt chú trọng sự nhẹ nhàng, còn thanh kiếm này quá nặng trái ngược lẽ thường. Nghĩ về những bậc hiền nhân ngày trước, chàng cứ ngẩn người suy nghĩ.
Một hồi thật lâu, chàng mới đặt thanh kiếm nặng đó xuống, nhấc thanh kiếm thứ ba lên, lần này chàng lại bị lầm. Chàng cứ tưởng thanh kiếm này phải nặng hơn thanh kiếm vừa rồi, nên vận lực ra cánh tay. Nào ngờ nó nhẹ tênh như không, chàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:
“Sau bốn mươi tuổi, không phụ thuộc vật,
Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.
Cứ thế tinh tu, dần dần đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.”
—
Cơ mà tới vô kiếm thì phải thuộc hàng master của master kiếm. Chứ chưa hiểu kiếm là gì xong đòi vô kiếm thì vãi ò.
Kết tút bằng một chương trong Đạo Đức Kinh:
Mài dao quá bén, ắt chẳng bén lâu.
Rót chén quá đầy, chẳng bằng dừng lại.
Tích của chất ngọc, giữ sao cho bền?
Giàu sang kiêu ngạo, tai họa theo sau.
Vi học nhật ích, vi Đạo nhật tổn. Tổn chi hựu tổn dĩ chí ư vô vi.
Tạm dịch:
Cái học của người thì ngày càng thêm thắt rườm rà, cái học của Đạo thì ngày càng bớt đi, bớt rồi lại bớt cho đến chỗ vô vi.
Tôi đi làm việc đây. Ngày mới lao động học hành vui vẻ hiệu quả mấy feng.
Art từ vagabond
Sống bởi kiếm mà chết cũng bởi kiếm
Tags:
Leave a Reply